Tan



Bữa tiệc thơ đã tan

Trăng tàn trong cốc rượu nhạt

Sóng sánh vàng chao chát

Hòa vào lòng mắt nhau.


Bài thơ không làm ta say

Men rượu chẳng làm chếnh choáng

Mà sao ánh nhìn mắc cạn

Loay hoay đáy mắt bời bời.


Viên đá bi tự mình đánh rơi

Trong veo trầm mình say khướt

Rượu không ướp nổi dẫu ngập chìm đẫm ướt

Đành hòa tan một kiếp trong nhau.


Ta ngỡ ngàng chẳng biết vì đâu

Trăng đã tan vùi đáy cốc

Rượu nhạt rồi mà môi em mím chặt

Ta thừa ra bên cạnh đêm rằm.


27/2/2021


Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn