Thương tặng em HKP
Chẳng thể đem tàn tro lấp kín phong thư
Chẳng thể đem hoàng hôn tráo ánh bình minh rạng rỡ
Em đàn bà
Đã bao lần vụn vỡ
Nỗi đau này là vết rạn mà thôi
Cứ xé đi anh, cho toạc vành môi
Cho méo mó nụ cười nguệch ngoạc
Cho tim này chưa kịp liền vết sẹo
Thêm một lằn rớm máu dưới tay anh.
Anh được gì sau lời nói
Nhân danh
Tình yêu
Thuỷ chung
Chồng vợ
Anh được gì khi tim em tan vỡ
Được những gì ngoài nước mắt em khô?
Phận đàn bà
Nào ai mấy hiểu cho
Cái thời ma manh khoác màu đạo mạo
Mỗi bước em đi
Tầm gai thay áo
Xây xước mẩy mình
Em đau
Anh ơi...
Đã vậy thì thôi
Hai đứa hai nơi
Tha thứ nhé lời cay nghiệt ngã
Tha thứ nhé tháng năm hành hạ
Nhàu nát xuân thì
Tan tiếng yến oanh
Chúng mình từ đây
Như sương mong manh
Chẳng còn thấy nhau, cạn lời vàng đá
Thôi cứ vậy
Em tìm nơi yên ả
Ngả bóng tâm hồn
Tha thứ cho anh
Em trở về làm hạt nước long lanh
Ướt tóc
Mềm vai
Đợi ngày
Nhặt nắng.
01/10/2018
Chuyên mục:
Thơ