Cứ kéo em lại gần rồi lại đẩy xa thêm
Đêm yên ắng chỉ còn sương trên mắt
Ngân ngấn chảy ấm mềm từ lồng ngực
Thổn thức nghẹn ngào, đau buốt tâm can.
Cứ yêu thật nhiều, cuồng vĩ khát tràn
Rồi sợ sệt sợi vô hình ràng buộc
Như con sóng sau ầm ào thác loạn
Lặng lẽ rút về trốn biệt đáy đại dương.
Cứ yêu chiều, cứ chăm sóc triền miên
Rồi cứ lại bâng quơ đẩy em ra xa tít
Trong bản vẽ tương lai ngàn ảnh hình chi chít
Chẳng thấy nét nào ghi dấu tên em.
Có phải chúng mình không đủ nợ duyên...
09/2/2020
Chuyên mục:
Thơ