Đồng Văn Mùa Tình

 



Sương đã mờ trên phố cổ Đồng Văn

Gió lạnh đầu đông choàng đêm lạnh giá

Anh, bàn tay ấm nồng còn vương mùi cỏ lá

Nhẹ nhàng nắm lấy tay em.

 

Chúng mình sánh đôi dạo phố cổ ban đêm

Xem điệu múa khèn Mông dặt dìu thấp thoáng

Anh khẽ hát tặng em lời yêu say đắm

Mãi vậy nhé người, hãy cứ bên anh.

 

Chợ cổ về đêm đèn đuốc giăng giăng

Nhấp nháy đỏ xanh bật màu thổ cẩm

Sương thì lạnh mà môi em thì ấm

Má ửng hồng yêu quá đi thôi.

 

Anh làm sao dằn lòng được em ơi

Mình yêu nhé, về chung tổ ấm

Sớm hôm bên nhau, anh đàn em hát

Em làm thơ, anh viết nhạc cho đời.

 

Điệu khèn Mông sao như cứ gọi mời

Chén rượu ngô nồng, rạo rực chơi vơi

Ừ nhé mình yêu cho đêm huyền diệu

 

 

Đồng Văn mùa tình, môi em hàm tiếu

Mê đắm rồi

Anh chếnh choáng

Say say...

 

08/11/2017

Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn