Chuyện Tình Miền Đất Đỏ

 


Anh kể em nghe câu chuyện quê mình

Nơi có Bơnom Brah *

Ngọn núi thần giữa bình nguyên xanh biếc

Nơi bốn mùa hoa cỏ xanh tươi

Nương chè mênh mông, che kín mặt người

Chúng mình quen nhau cũng từ độ ấy.

 

Bình Phước quê mình một thời lửa cháy

Nơi thành đồng, lửa đạn kiên trung.

Mấy mươi năm vẫn gan dạ anh hùng

Thắm đượm nghĩa tình miền Đông trù phú

Đất Bazan đỏ màu tình yêu đôi lứa

Nồng nàn cháy bỏng mê say.

 

Xuân đến bên thềm, ngan ngát hương may

Ngoài nương Cà phê trắng bừng hoa nắng

Rẫy nhà ai Điều sai lủng lẳng

Chi chít đầy cành, đẹp như tranh thêu.

 

Mình tựa vai nhau

Ngắm hoàng hôn buông xuống mỗi chiều

Thác Mơ long lanh mặt hồ rựng đỏ

Quê mình đó, bốn mùa nắng gió

Rạm làn da nâu, tươi thắm nụ cười.

 

Yêu dấu vô ngần Bình Phước tôi ơi

Lặng nghe nhé chuyện tình miền đất đỏ.

15/12/2016

(* Bơnom Brah: Bà Rá phát âm theo tiếng Stiêng là Bơnom Bra - Nghĩa là Ngọn núi thần.)

 

 

Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn