Nói Với Anh

 


Anh ạ…

Giữa dòng đời hối hả bon chen

Bao vết xe lăn qua, bao bước chân di qua, bao gương mặt lướt qua

Ẩn hiện quanh ta như trò ảo thuật.

 

Có gương mặt chữ điền ra bộ hiền từ

Có gương mặt lưỡi cày vẻ như gian giảo

Có gương mặt lạnh tanh tưởng chừng cắt không ra giọt máu

Dĩ nhiên, chỉ có thời gian mới biết chuyện gì sau những cái nhíu mày.

 

Mỗi ngày bao cái bắt tay

Thậm chí là bao cái ôm ngoại giao hồ như thắm thiết

Để đêm về tất cả bỗng hư không.

 

Cuộc đời xô lệch giữa những đám đông

Anh chợt nhận ra em dịu êm như bọt tuyết, nhẹ bẫng lòng khi nắm chặt tay nhau.

Em phát hiện ra một nửa chẳng phải xa đâu

Cảm giác lâng lâng hồ như dòng điện

Và em biết anh là bờ bến

Cho em thoả những khát khao.

 

Vậy mà

Cuộc đời vẫn luôn là một giấc chiêm bao

Không cốt truyện, không đầu, không cuối.

Gặp mà chi để một đời tiếc nuối

Chúng mình vẫn mãi cách xa

Cách xa….

Cách xa….

 

Tháng 3/2015

 

 

 

 

 

 

 

Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn