Nỗi nhớ và phép màu

 


Ngắm bình mình sao lại nhớ hoàng hôn

Nơi tím rịm buổi hẹn hò dang dở

Nơi câu thơ lạc vần nhịp thở

Hoài niệm hắt hiu, ngăn ngắt mỗi chiều.

 

Mây thì cũ, phố cứ cô liêu

Mấy bận anh đi về phương trời ấy

Chiều bỗng ngút rực màu lửa cháy

Bức bối dòng sông, tan tác tâm hồn.

 

Anh cứ đi, bỏ lại những hoàng hôn

Ai đó ngóng trông qua từng đêm vắng

Trăng cứ khuyết rồi đầy, mặc đôi dòng mặn đắng

Rơi về đâu giữa im lặng đến ghê người.

 

Anh đi rồi, ai lạc giữa chơi vơi

Góp nhặt hoàng hôn ủ vào hoài niệm

Gom ánh trăng nghiêng gửi vào lòng biển

Đợi hóa phép màu mỗi phút đón bình minh.

 

T.1/2015

Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn