Ngủ Đi Mắt Ngoan

 



Ơ kìa Sài Gòn đã bắt đầu mưa

Giọt nhặt, giọt thưa dội vào niềm nhớ

Con đường em về mỗi chiều tan sở

Bong bóng vỡ tan, dòng nước mênh mang.


Trên vòm sao dầu, ve ngừng khúc rền vang

Lũ dế hớt hơ trong hốc cây ọng nước

Ai đó đi về tóc mây sũng ướt

Áo nào thôi lạnh hai vai.


Trông ngóng nơi đâu mấy sợi nắng mai

Cho dịu lắng ngày gió giông bất chợt

Bóng chiều lẻ loi ai nào chia sớt

Thôi nào ngủ đi mắt ngoan. 


16/7/2015

Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn