Ngủ đi em


Buồn ngủ chết đi được

Vậy mà

Hai con mắt

Cứ mở tròn thao láo.

Nó chăm chăm vào màn đêm

Mờ ảo

Đây đích thị là thế giới loài người.

 

Chà

Mới buổi sáng bắt tay

Hứa hẹn

Thề bồi…

Tối lẩm bẩm

Mơ đi cưng ạ!

Chỉ bắt tay thôi ư?

Sao thơ ngây quá!

Khái niệm phong bì chưa học thuộc là sao?

Lời hứa ư?

Chỉ có trong chiêm bao

Chưa đánh đổi chữ “Tình”

Làm sao thành hiện thực.

Ngớ ngẩn, thơ ngây

Chưa nhuộm qua màu mực

Sao hiểu chữ “Đời”,

Dụ ý những bắt tay.

Nào ngủ đi cưng

Khép rèm my cong cớn để sớm mai

Lại mĩm cười

Lại bắt tay,

Ôm hôn thắm thiết.

Những nghi thức ngoại giao giữa thanh thiên

Chỉ đêm đen mới biết.

Ngủ đi em…

 

18/8/2013

Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn