Yêu Quá Quê Mình

 


Vượt dặm đường lên Quốc lộ mười ba

Chẳng ngại xa xôi về quê em Hớn Quản

Nơi mưa nắng hai mùa bụi ngàn ngầu đỏ

Màu đất Bazan thấm đẫm tình người.

 

Bốn mùa núi rừng, trang trại xanh tươi

Những nhà máy đưa gạch đi muôn nẻo

Anh công nhân đôi bàn tay khéo léo

Tô thắm cuộc đời bằng màu ngói tươi nâu.

 

Anh hỏi làm chi ai đó đôi câu

Mà hạnh phúc sáng ngời lên mắt biếc

Con gái quê em dịu hiền tha thiết

Đã yêu rồi, da diết một đời nhau.

 

Em dắt anh thăm vườn dưa lưới xanh màu

Hoa vàng trổ hẹn mùa sai trái ngọt

Ai cứ xuýt xoa lời khen không ngớt

Hớn Quản quê mình yêu quá phải không em?

26/12/2016

 

 

 

 

 

 

 

 

Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn