Trả Lại Cho Em

 



Em hát anh nghe câu gừng cay muối mặn

Biển trùng khơi nào cá nục, cá măng

Tiếng Nghệ ngọt lừ thương lắm nha anh

Răng vị mặn bỗng cay xè khoé mắt.

 

Nước chẳng còn xanh, biển đâu còn trong vắt

Cá dạt trắng bờ, đau lắm miền Trung.

Cha nhìn thuyền mắt ngầu đỏ rưng rưng

Như màu đỏ phun ra từ ống xả ngầm dưới biển.

 

Mẹ hết nhìn cha, lại nhìn con, nhìn biển...

Cá đã chẳng còn, bám biển còn ai?

Ngày trước ra khơi tàu lạ phá hoài

Nay biển chết, tìm chi ngoài ấy nữa?

 

Thương lắm dân mình sớm trưa sấp ngửa

Chỉ mong tìm hai bữa cơm canh

Con cá chuồn, con cá trích, cá song

Ấm lòng ngư dân, nặng tình biển cả.

 

Câu hát xưa, sao giờ xa xót quá

Ai trả lại em tôm cá lưới đầy

Ai trả lại em chiều tím chân mây

Bờ cát trắng in dấu chân hò hẹn.

 

Ai trả lại em lời thề bám biển

Trả lại em

Ai trả lại cho em???

                                    25/4/2016

Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn