Rồi Biển Sẽ Hồi Sinh

 


Chiếc xe máy cà tàng lẹt xẹt

Đỗ ngay trước sảnh sân bay

Em tất tả bước chân

Khệ nệ đôi tay

Cái túi chắp quai chứa dăm bộ áo quần sờn vai, mặn muối.

Lúc chia tay, anh dặn dò tới lui bao lời còn sợ thiếu

Mắt rưng rưng, giọt giọt lại rơi

Lau nước mắt đi anh, người ta cười chết mà coi

Em chỉ đi làm thôi, phải đâu biệt tích

 

Phải,

Em đi làm thuê ở xứ người tít tắp xa lơ

Dưới cái tên mỹ miều nghe nhân văn như một bài thơ

Ưu tiên cho ngư dân bốn tỉnh miền Trung gặp khó

Sau vụ công ty hủy hoại môi trường.

 

Đang làm người chủ trên miền biển quê hương

Ngày tháng thảnh thơi dong buồm thả lưới

Tôm cá đầy khoang, cuộc đời phơi phới

Chớp mắt

Giật mình

Cá dạt trắng bãi bờ

Biển đã chết, thuyền đau đáu, chỏng chơ

Anh biết làm gì cho quê mình bớt khổ

Khách thập phương ai còn đến tham quan.

Quê biển đìu hiu, vẳng tiếng thở than

Em đắng lòng ghi tên xuất ngoại

Người ngư dân quanh năm với biển khơi, cá tôm, căng buồm, thả lưới

Biết gì đâu mấy chữ hello

Biết gì đâu công việc nhà máy, công sở tê mô

Đành bấm bụng làm ôsin xứ lạ.

 

Em đi rồi,

Bước thấp, bước cao, hòa vào dòng người hối hả

Anh cắn môi, bật máu lằn răng

Trách bản thân không đủ khả năng

Nên mẹ con em nhọc nhằn cơ cực

Làm thuê xứ người ta, biết là đau, là nhục

Cũng đoạn đành vì manh áo, miếng cơm.

 

Anh ở lại nhà coi sóc các con

Chúng còn dại khờ, tuổi ăn, tuổi lớn

Anh sẽ truyền cho chúng tình yêu muôn đời với biển

Chờ ngày tôm cá hồi sinh.

 

Em sẽ lại về

Cùng anh ngắm mặt trời lên từ những bình minh

Cất tiếng hòa ca, đùa cùng sóng biển

Quê mình đẹp vô ngần bởi tình yêu bất biến

Của những người con làm chủ cuộc đời

Của những người con làm chủ biển khơi

 

Em về nhé

Anh đợi em về nhé!

 

05/9/2016

 

 

 

Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn