Thương Mấy Cho Vừa

 


Mẹ gửi cho anh gói Điều thơm làm quà

Từ quê hương Phú Riềng mình đó

Hai mùa nắng mưa, bụi ngầu sắc đỏ.

Đất Bazan thắm đượm tình người.

 

Ngày xa Phú Riềng, anh tuổi đôi mươi

Mang nỗi nhớ rừng Cao su xanh mướt.

Dòng nhựa trắng ngần, ngày đêm chảy miết

Làm giàu quê hương, thương mấy cho vừa.

 

Đã mấy mùa anh hẹn sẽ về thưa

Là mấy mùa em ngóng trông da diết

Mẹ vẫn chờ trông, dẫu lời chưa kết

Bởi thương em một dạ chờ mong.

 

Xuân này, anh nhất định về thăm

Cùng với trầu cau và đôi mâm quả

Xin mẹ se duyên chúng mình thành đôi nhé

Thương mấy cho vừa, em nhé đợi anh!

 

 

Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn