Theo Em Về Với Vùng Biển

 


Khi dã quỳ phủ vàng ươm miềm quê đất đỏ

Anh theo em về thăm cửa ngõ vùng biên

Bình Phước năm xưa lửa đạn triền miên

Khói súng, hỏa mù ngạt cây, cháy cỏ.

 

Vùng biên hôm nay trở mình, gọi gió

Chè ô long xanh mướt núi đồi

Điều chín vàng mọng những đôi môi

Chúm chím nụ hôn thơm nồng cơn gió.

 

Bóng chiều rơi nghiêng cáp treo bà Rá

Mắt em sâu chất chứa bao lời

Làn da nâu, mái tóc buông lơi

Em hớp hồn tôi ngay lần đầu gặp gỡ.

 

Chờ tôi nhé, đừng để lòng tan vỡ

Tôi muốn cùng em xây hạnh phúc lâu dài

Chúng mình sớm hôm vai ấm kề vai

Góp sức dựng xây quê hương rạng rỡ.

 

Đông chưa qua, mà lòng xuân cứ ngỡ

Núi đồi muôn hoa bát ngát hương nồng

Bình Phước hôm nay thỏa những chờ mong

Tràn nhựa sống, bừng quê hương đất đỏ.

 

20/7/2018

 

 

 

 

 

Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn