Thả Gió Đi Rông



Ta thề không đợi nỗi đau

Mà theo chi những úa nhàu tâm can

Xác xơ bóng mớ giữa đàng

Cây đê mê cũng đi hoang quả buồn.


Từ ngày người bỏ vào thương

Dăm ba nhỏn mặn, một lường chát chua

Đảo điên dậu nát, màn thưa

Thì coi như nợ đã vừa tính xong.


Bây giờ mây nước thong dong

Oán ai thả gió đi rông ngang trời.


02/01/2019


Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn