Sau Lớp Khẩu Trang


 

Trong cái hỗn mang của thời bệnh dịch

Tôi nhận ra mặt người qua chiếc khẩu trang

Nó lật nhanh như gió chướng mùa sang

Hơn cả cây đũa thần của mụ phù thủy cưỡi chổi xề bay lượn.


Mặt người khi không khẩu trang 

Ai ai cũng vẽ tô đẹp xinh lung linh như muôn ngàn ánh nến

Thắp giữa trận đồ app chỉnh Smart phone

Gương mặt ngây thơ

Trên những status nhân nghĩa yêu thương

Vô bờ bến với cỏ hoa, nhân thế.


Bệnh dịch hỗn mang virus cô vy đọa đày

Được thể

Đảo lộn thế thời mặt nạ lên ngôi

Chiếc khẩu trang ai mang tặng tôi

Ai đậy, ai che mặt người dạ thú.


Họ mượn khẩu trang đẩy lòng tham biết bao nhiêu cho đủ

Họ mượn khẩu trang ném đá người hiền

Họ mượn khẩu trang xà xẻo triền miên

Bệnh viện bỗng chốc thành nơi trục lợi.


Ai nói, nói ai chuyện phải lề, trái lối

Chuyện corona phát tán nơi nào

Thôi cứ để cái khẩu trang bịt kín khỏi lao xao

Ăn, nói, thở phào, hít hà sau lớp vải ba tầng lọc bụi.


Sau chiếc khẩu trang ai người lầm lũi

Ai cách ly ai, ai hờn tủi trách đời

Ai chữa trị cho người chẳng kịp nghỉ ngơi

Ai đắng cay vung tiền bỏ mạng.


Thời dịch bệnh, lòng ngay gian lột trần như ban sáng

Dẫu chiếc khẩu trang che kín mặt người

Ai cười, ai khóc, vinh nhục ai ơi

Ai nào khác ai sau ba tấc đất./.


03/03/2020







Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn