Nhớ Em Chiều Thu Hà Nội

 



Thu Hà Nội có gì mà quyến rũ

Ai bâng khuâng chờ gió trở mùa

Ta thổn thức mong ngày gặp lại

Chiều buông lơi len lén cơn mưa.

 

Ai đấy chờ ai bên hàng liễu thưa

Quay quắt nhớ tháng ngày xưa mê mãi

Cái nắm bàn tay thuở thời con gái

Khiến thời gian ngừng lặng không mùa.

 

Có ai đi về những tháng ngày xưa

Cho ta gửi chút hương nồng ngày cũ

Nơi ấy có em và nỗi niềm ấp ủ

Của ta - chàng ngốc rất si tình.

 

Ai nói rằng tình yêu là sứ giả hiện sinh

Sao ta mãi lạc bóng mình phố lạ

Không có em, phố cũng buồn như lá

Chẳng thèm hò reo dẫu gió theo về.

 

Ta lạc bước mình chìm đắm cơn mê

Mộng tỉnh thức, ngỡ ai về cuối phố

Hà Nội cuối thu bẽ bàng lá đổ

Ngõ vắng em buồn man mác ngâu rơi ..

 

23/10/2017

Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn