Mê Đắm Hà Giang



Em đi về phía nào xa xôi

Vội đến nỗi tôi chào mà em chưa kịp thấy

Ánh mắt dỗi hờn, ngóng mong, khát cháy

Thiết tha níu gọi em về.

 

Phía mờ xa có gì quyến rũ, đê mê

Sương mờ giăng giăng cheo leo núi đá

Tiếng khèn Mông dặt dìu sau vòm lá

Vọng về thung lũng đêm đêm.

 

Những bụi Xuyến Chi trắng ngần dịu êm

Hoang dại nở như thôi miên kẻ ngắm

Tam giác mạch vào mùa, nở bừng gọi nắng

Em về đi kẻo đắm lạc đường mê.

 

Cổng Trời xa xôi, sương gió sơn khê

Bàn chân bước có dặt dè rón rén

Nhà cổ Lô Lô, nhà vua Mèo em đến

Chìm đắm mê say kiến trúc một thời.

 

Về chưa vậy em của tôi ơi

Qua Mèo Vạc, Mã Pì Lèng dừng chân ngắm dòng Nho Quế

Rồi núi cứ đôi mà em lại một mình như thế

Về nhé em, tôi tha thiết đợi chờ

 

Cũng bởi Hà Giang đẹp tựa bài thơ

Cho mộng mơ em

Cho tôi chờ đợi....

 

08/11/2017

Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn