Bồng Bềnh


Thời gian mỏng như chiếc lá

Lá rơi ở cuối góc mùa

Thu về vàng phai màu úa

Bồng bềnh về cõi hư vô.


Tình anh mỏng như sương thu

Bồng bềnh mong manh màu khói

Thu tàn mỏi mong chờ đợi

Bồng bềnh lạc lối mất nhau.


Tuổi xuân mỏng cánh bướm nâu

Vẽ lên mày cong, môi thắm

Bồng bềnh ngày thơ tuổi mộng

Lạc vào năm tháng bão giông.


Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn