Xuân Biếc

 



Cuối đông

Phương Nam không lạnh

Gió ban mai se sẽ hanh hao

Em điệu đàng

Choàng khăn gió ngang vai

Xuống phố.

Con đường cũ

Bỗng trở mình ngày gió

Giăng mắc cờ hoa

Lộng lẫy mê hồn.

 

Đường Hàn Thuyên, Lê Duẩn, Lê Lai

Bồ câu trắng gù vang mỗi sớm.

Bến Bạch Đằng mờ sương vương vấn

Xao xuyến, nôn nao

Du khách say lòng.

Thời khắc giao mùa

Đông đợi gió xuân

Em đợi anh

Sum vầy

Đầm ấm

Tay nắm bàn tay

Môi tìm môi ấm

Hạnh phúc đơm hoa

Xuân biếc chan hòa.

 

Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn