Bóng đêm ạ, thôi chẳng cần lừa dối
Tự vấn mà chi đắng đót, cay lòng
Trời vô cớ hờn ghen này má thắm
Này môi ngoan, ngực tựa khuôn trăng.
Ta tất tả ngược xuôi dễ đến trăm năm
Rồi chỉ gặp em trong đời giây phút?
Vậy thôi nhé, rồi mình thành ký ức
Mãi ngàn năm sắt đá trong nhau.
Chuyến tàu yêu thương chưa kịp về đâu
Đã đành đoạn vuột chèo gãy lái
Buổi ấy hoàng hôn thẫn thờ, khờ dại
Màu tím lục bình loang thẫm dòng sông.
Đau xé tâm can, nức nở thương mong
Duyên cầm sắt hệt sợi tơ mỏng miết
Con tằm oằn mình đớn đau hoá kiếp
Ta oằn mình sao chỉ thấy đêm đen.
Hỏi ai đây cho ta biết là em
Là một nửa làm lòng ta cháy khát
Là một nửa khiến lòng ta an lạc
Gối đầu bên em say giấc ngủ vùi.
Ta van em hãy để ta vui
Đừng trốn nữa, ta thề ta sợ lắm...
30/8/2017
Chuyên mục:
Thơ