Trống

 


Sau những năm tháng nồng nàn bên nhau

Là khoảng trống hoác hơ dường như vô tận

Người đàn bà xác xơ gồng mình qua bão giông bởi “hồng nhan bạc phận”

Anh còn mài bút khắc hằn thêm.

 

Máu đỏ kia đang bồi đắp sẹo mềm

Anh nỡ cứa cho vết thương rách toác

Chua xót, thương đau, cõi lòng tan nát

Tim run lên, đứt nhịp yêu rồi.

 

Em lặng ngồi bên ô cửa nhặt hoàng hôn rơi

Sài gòn phố cứ xôn xao, biết ai nào trông đợi

Ngày cũ chèn qua, bóp nghẹt hơi thở mới

Lòng trống không, không cả những nụ cười.

 

Tháng 1/2015

 

 

Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn