Thương ngày lẻ bóng


 

Đọc thơ anh, em thương về câu hát cũ

Giấu tự năm nào, bỗng khe khẽ ngân lên

Ai vô tình cho nỗi nhớ lên men

Ngai ngái hương say, nồng nàn hơi ấm.

 

Anh cứ cô đơn, em một mình lạc lỏng

Phố xá nôn nao mỗi bước em về

Lặng im nghe đêm kể về nỗi tái tê

Gối ướt thương mi khép ngày lẻ bóng.

 

Tháng 4/2015

Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn