Phơi Khô Muộn Phiền



Người ta bảo chúng em là gái hư

Suốt tháng, quanh năm đàn đúm

Rủ rê bầy đàn nghịch ngợm

Cười vang khắp nẻo đường đời.


Người ta bảo chúng em rặt kẻ biếng làm ham chơi

Du hí bốn phương, tám hướng

Già đầu rồi mà như trẻ trâu xác xớn

Cười ngây cả ánh mặt trời.


Vâng, chúng em

Những người đàn bà rong chơi

Đã hơn nửa đời cuốc cày trên cánh đồng chữ nghĩa

Gia tài lận lưng mỗi đứa chỉ dăm ba cuốn sách dâng đời làm mật ngữ

Thừa nửa mảnh đời không biết ghép vào đâu.


Những người đàn bà "hư" chẳng chịu ngồi im gặm nhấm nỗi đau

Cuộc đời ẩm ương gieo muộn phiền bằng mặc nhiên phận số

Chỉ còn biết dắt díu nhau đi qua trầm luân bể khổ

Bằng tiếng cười khan, ngạo nghễ với đời.


Chúng em

Những người đàn bà không biết lả lơi

Chỉ quắt quay thương tiếng à ơi phận bạc

Cùng nắm tay nhau vượt qua ghềnh thác

Rắt réo dập vùi miệng thế gươm dao.


Chúng em

Những người đàn bà nhan sắc thanh tao

Trái tim chạm bằng muôn ngàn vết cứa

Nên nhịp đập nhu mì, thiết tha, chất chứa

Hết thảy yêu thương nhân vị dạt dào.


Cuộc đời bến đỗ nơi nao

Hờn ghen chi phận má đào tơ duyên

Phơi khô cho hết muộn phiền

Nụ vui khanh khách đầy phiên chợ đời.


11/11/2019


Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn