Nỗi Nhớ Lõa Thể



Trăng thi thoảng vén mây

Ngắm trần gian loã thể

Em thi thoảng dặn lòng  

Nỗi nhớ anh lặng lẽ.


Mây giật mình lối rẽ

Đi về đâu không cùng

Em giật mình cũng thể

Chốn cô phòng không anh.


Nỗi nhớ thì rất xanh

Mây cầu vồng bảy sắc

Trái tim màu ngờ nghệch

Chiều loang loang sương mơ.


Em loang mùa ngây thơ

Anh hoang đàng cuồng khát

Cuộn sóng tràn ào ạt

Ngấu nghiến bến bờ nao.


Ừ sóng cứ lao xao

Nỗi nhớ anh loã thể

Chỉ lòng em dâu bể

Chiều ngưng trôi hoang tàn.


Nỗi nhớ anh cũng thể

Cơn gió chiều hoang mang./.



Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn