Người Đàn Bà Của Tôi Ơi




Em

Người đàn bà thương

Dẫu cuộc đời chứa đầy rẫy tỵ hiềm, yêu ghét

Bàn chân em

Bước qua thảm gai bao lần

Có còn cảm nhận được gì về nỗi đau tan nát

Người đời gieo hạt bằng những mảnh chai?


Đã bao lần nấc run bật bờ vai

Sự uất hờn đẩy dồn căng não trạng

Những kẻ hôm qua còn nói lời yêu em vô hạn

Nay lật ngửa bài

Sát phạt tanh tao

Mùi bạc nhân phát khiếp chực trào

Em nén lòng

Nuốt giận vào trong rồi mĩm cười như không hề nhìn thấy

Như vốn dĩ không vừa từ chỗ ấy

Nơi dạ quỷ mặt người.


Thương MỘT cõi lòng tái tê phận kiếp hoa rơi

Lại thương MƯỜI những kẻ mặt người dạ thú

Sáng ăn chay trường, tối tụng kinh, niệm chú

Ngày tập yoga, tháng nói lời hiền

Thoặt nghe qua cứ ngỡ bụt tiên

Rồi thi thoảng phát ban vài chương trình từ thiện.


Nhưng than ôi

Hãy xem cách người ta bu bầy tính toan, hại người khi không đạt ý muốn

Tội nghiệp lắm thay 

Nghĩ lại thương nhiều.


Em

Người đàn bà yêu

Ngỡ cứ thương, cứ chăm chiều mọi nhẽ

Chẳng cần biết người ta "đã xấu lại xa" hay ngạ quỷ thành tinh em nhé

Những tưởng hi sinh sẽ cảm hoá muôn loài

Những tưởng yêu chiều sẽ khiến họ sáng khai

Nhưng em ơi, quỷ vốn chỉ biết hút tinh lực của người làm sinh khí.


Người đàn bà yêu trong em

Đã lụi tàn trong ngôi nhà ngập tràn âm khí

Sặc mùi tiền, tanh tưởi, u mê

Em biết về đâu khi thân xác ê chề

Tim tê buốt bởi vết đâm chí mạng

Đau đớn tột cùng

Tâm can buồn chán

Thương phận má đào, 

Xót kẻ ma manh

Cả đời vung tiền mua ảo lợi danh

Khoác vẻ thanh cao, diễn trò nhân ngãi

Như con rối, cây hài vãi văng mép dãi

Choi choi giữa chốn chợ đời


Em

Người đàn bà ngoan của tôi ơi

Cười lên nhé

"Ngày mai trời lại sáng"

Gói lại vết thương hôm qua làm hành trang đón ngày mai xán lạn

Mặt trời sáng tươi bừng ở trên đầu

Lũ ngạ quỷ sẽ mãi ở phía sau

Mặc chúng.


26/2/2018


Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn