Mùa Sài Gòn Như Kẻ Yêu Xa


Nắng ú tìm, nấp sau màn mây

Ấm ức hệt cơn mưa chực ào 

Trút nước

Dội mát lành 

Xua tan oi bức

Dịu nhọc nhằn, gột rửa bon chen.


Đường Sài Gòn ngày phố vắng em

Tập nập, xôn xao ai người sốt sắng

Ta chực chờ 

Một cú phone

Một tiếng reng 

Sao hững hờ im lặng

Cái thú yêu xa thăm thẳm 

Đợi chờ.


Chiều Sài Gòn đang nắng bỗng tuôn mưa

Lũ chích bông nháo nhào tìm nơi trú ẩn

Ta ngắm xa xôi mà nỗi nhớ ùa về bất tận

Giá em giờ ở nơi đây.


Nắng gắt gỏng, mưa không kịp trở tay

Cứ đỏng đảnh như lòng kẻ yêu xa là vậy

Hi vọng, tin yêu, chông chênh biết mấy

Vui buồn cũng một cú phone.


Sài Gòn, yêu xa

Đỏng đảnh 

Và em

Rấm rức, dỗi hờn, ẩm ương, mít ướt.


24/5/2019


Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn