Lưỡi Dao Băng Hàn

 


Muốn nói thật nhiều

Mà không cất thành câu

Con chữ vừa khai sinh, ứ nghẹn

Những nghiệt ngã tận cùng

Bon chen, nhỏ nhen ẩn mình, dậy - sống.

 

Mà ta thì bấy lâu cứ vẫn

Khờ khạo yêu

Khờ khạo tin

Khờ khạo gieo hạt mầm tri âm sâu đậm

Vào chốn khô cằn

Không tim

Không yêu

Không có trước sau

Khái niệm chân thành, một dạ vì nhau vốn là xa xỉ

Người sẵn sàng quay ngoắt ra đi

Bỏ mặc ta ngổn ngang trong đống tơ vò suy nghĩ

Một chút lợi cỏn con đã trở lạnh như tờ.

 

Người đánh đổi chân tình bằng ảo ảnh vu vơ

Nuôi phút mộng mơ đổi bờ, tráo bến

Thôi, người cứ đi đi

Ta đã tự cởi lời buộc ràng tự nguyện

Từ phút lạnh lùng máu cháy, tim khô.

 

Người đã cứa vào tim ta chẳng chút so đo

Bằng lưỡi dao laser băng hàn ráo hoảnh

Ta thất vọng

Ta chán chường

Mà lạ lùng thay: không hề oán hận

Chỉ biết từ giờ, người vĩnh viễn mất ta.

 

Cầu mong sao giữa chốn ta bà

Người sớm tìm thấy ai kia khạo khờ hơn ta một ngàn lần có lẻ

Để không bao giờ thấy cõi lòng đau xé

Cứ thế bên người vui vẻ trăm năm...

 

26/10/2019

P/s: Gửi tặng người bạn mà tớ đã từng hết lòng yêu thương, bảo bọc.

Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn