Lau Giọt Mồ Hôi

 



Em không viết câu thơ ngôn tình sến súa

Để tặng anh nhân ngày lễ tình nhân

Rằng da diết nhớ những ngày biển lặng

Anh xa khơi giăng lưới yên bình.

 

Biển giờ chết, nước gầm gào kêu cứu

Chẳng trái mùa sao sóng dữ trùng khơi

Sóng triệu con tim co thắt máu rơi

Nhìn tôm cá phơi dạt vào bờ bãi.

 

Em đau lắm, người ơi tê tái

Bụng dạ còn đâu nói chuyện yêu đương.

Miền Nam chưa qua khỏi những tai ương

Hạn hán cháy khô cà phê, rồi lúa

 

Miền trung lại một phen tàn úa

Nước mắt cạn rồi đâu còn nữa mà rơi

Hãy lau hộ em những giọt mồ hôi

Con dân nước Nam giữa mùa trái gió.

 

Cho biển trong veo, tung tăng tôm cá

Em ngóng anh về sau mỗi chuyến ra khơi

Ruộng đồng xanh màu, lúa trổ nơi nơi

Vang khắp nẻo khúc nhạc tình đôi lứa.

27/4/2016

 

* Bài thơ viết khi miền Nam đang hạn hán, miền Trung vừa bị Lũ quét và thảm họa môi trường do 1 cty xả thải làm biển “chết”.

Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn